XEM CÁCH SỞ HỮU SÁCH

Cuốn sách Tuyệt Chiêu Livestream Bán Hàng

HƯỚNG DẪN ĐĂNG KÝ

Khóa học mà bất kỳ người phụ nữ nào muốn Bán hàng thành công hơn cũng cần phải tham dự

10 câu chuyện ý nghĩa không thể không đọc

Tôi không tự sáng tác ra những câu chuyện ý nghĩa này nhưng tôi muốn sưu tập lại để đọc thư giãn, tôi nghĩ nó cũng sẽ mang lại giá trị cho bạn. 
câu chuyện ý nghĩa


Câu chuyện thứ nhất
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo phê: "Không có chí lớn", một thầy giáo khác nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".
Vĩ đại hay không là do cách nhìn nhận của bạn,... và đừng xem thường ước mơ của người khác dù nó nhỏ bé đến đâu!...

Câu chuyện thứ hai

Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".
Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

Câu chuyện thứ ba

Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".
Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.

Câu chuyện thứ tư

Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".
Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Câu chuyện thứ năm

A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".
Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.

Câu chuyện thứ sáu

Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!
Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

Câu chuyện thứ bảy

Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".
Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Câu chuyện thứ tám

Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".
Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

Câu chuyện thứ chín

Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".
Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Câu chuyện thứ mười

Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:
- Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!
Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn...
Chúc các bạn chủ nhật hạnh phúc 

Với tôi - gia đình là số 1

Cả tuần nay có nhiều bạn bè hỏi tôi rằng: "Sao dạo này mất tích đâu thế, chả thấy online facebook và sinh hoạt ở các hội nhóm". Đơn giản thôi, vì thời gian gần đây, tôi dành toàn bộ thời gian và tâm sức cho Gia đình của mình.

Đã tròn 4 tuần kể từ ngày Bố tôi gặp nạn - Rắn độc cắn, một sự lạ mà quê hương chưa từng xảy ra. Tôi không thể quên những gì đã xảy ra bắt đầu từ đêm thứ 7 ấy. Nghe được tin bố đang cấp cứu, 2 chú cháu tôi phi xe máy thẳng về bệnh viện. Sau 2 tiếng, tôi và cả gia đình đã có mặt tại phòng Hồi sức tích cực - chống độc, một trong những PHÒNG TỬ của bệnh viện. 

Lần đầu tiên ở viện mà phải thức đêm như vậy, nghe những âm thanh của máy thở, rồi tiếng kêu rên của các bệnh nhân xung quanh. Lúc này chỉ cảm nhận được rằng: ở đây, mọi thứ đều quá mong manh. Chưa bao giờ những con số lại có ý nghĩa với tôi đến như thế. Tôi được bác sĩ hướng dẫn rằng: Phải theo dõi đến con số SP02 (nồng độ oxi trong máu), nếu chỉ số nhỏ hơn 90 thì sẽ là tình trạng nguy kịch, phải dùng máy thở. Cứ mỗi giây trôi qua, sự biến đổi của những con số trên màn hình khiến tôi bất an đến nghẹt thở: 97..96...98....95.....96...94....94....93....90...91...90..Tôi nhận ra rằng tình trạng của bố tôi đang xấu đi theo thời gian và tính mạng của bố chỉ còn phụ thuộc vào sự Cao tay của Bác sĩ và may mắn từ phía ông trời.

Liệu điều gì có thể xảy ra khi các bác sĩ cũng khuyên gia đình tôi hãy đợi chờ may mắn:

Ngay sáng hôm sau, gia đình tôi có cuộc gặp trực tiếp với Bác sĩ trực để hỏi xem tình trạng thực tế sẽ diễn biến như thế nào. Tôi không thể chấp nhận được những lời mà anh Bác sĩ kia vừa nói: "Với những bệnh nhân diễn biến tình trạng như thế này, thì khoảng 20-25% thoát khỏi cơn nguy kịch. Tuy nhiên trong 20-25% đó, việc có nhiều người bị di chứng, liệt các cơ, bộ phận là điều hết sức bình thường. Chính vì thế chúng tôi cũng  không dám chắc được, chỉ biết làm hết sức để cứu chữa". 

Khi gia đình tôi đề xuất phương án chuyển viện thì nhận được lời khuyên của cả bác sĩ trưởng khoa và chính người thân đang là bác sĩ trong bệnh viện rằng: "Hiện tại không nên di chuyển bệnh nhân đi vì rất nhiều lý do: Thứ nhất là dù có ở bệnh viện tuyển trung ương hay nước ngoài cũng không có vắc xin để giải độc này; Thứ 2 là bố tôi đang diễn biến rất xấu và nhiều khả năng sẽ liệt hệ hô hấp, khi đó phải dùng máy thở ngay lập tức, nếu điều này xảy ra trên quãng đường chuyển viện, thì tính mạng coi như không còn hi vọng". Chính vì thế, tiếp tục điều trị ở đây là phương án duy nhất để hi vọng và một sự may mắn và điều diệu kỳ sẽ đến. Mọi thứ xảy ra quá nhanh,  Sau 2 ngày kể từ khi nhập viện, tình trạng sức khỏe xấu đi theo từng phút. Từ việc chỉ mệt mỏi chân tay và khó thở, bố tôi không thể tự thở được nữa, chất độc đã đi sâu và làm tê liệt hệ hô hấp. Vì thế phải sử dụng máy thở để duy trì sự sống. Xung quanh tôi giờ chỉ là những tiếng mếu máo, những giọt nước mắt lăn dài.

Đây là lúc mà tôi cảm nhận rõ nét nhất suy nghĩ của mình - Với tôi, gia đình là số 1
Tôi đã từng trải qua cái cảm giác mất đi người mình thương yêu, cảm giác cũng rất kinh khủng. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi đứng trước danh giới của việc mất đi người thân yêu nhất, ruột thịt trong gia đình. Ai hỏi gì chỉ biết cắn răng và chạy vào nhà vệ sinh khóc. Tôi nhủ rằng nếu ông trời cho tôi cơ hội thì tôi có thể làm tất cả những gì ông ấy muốn, chỉ cần ông ấy dùng phép màu cho bố tôi khỏe lại như xưa. Hoặc nếu ông trời muốn lấy đi tất cả những gì tôi đang có để đổi lại sự bình an cho bố, tôi cũng sẽ cam lòng. 

Nhìn những người thân, cô cậu chú thím vội vàng  từ TP HCM  và những người anh em hàng xóm láng giềng lũ lượt xuống viện để hỏi thăm tình hình, càng trách ông trời sao lại nỡ tâm đẩy một người cán bộ tâm huyết với nhân dân, người Trụ cột của đại gia đình tôi vào hoàn cảnh éo le như thế. Nếu chuyện xấu nhất xảy ra, ông trời sẽ là kẻ bất công nhất cái trần gian này.

Có lẽ cuộc đời có nhân quả - ở hiền gặp lành - Và điều kỳ diệu đã đến:

Tôi đã nhờ bạn bè của mình đăng tin trên facebook để tìm thầy thuốc có thể chữa được độc rắn và nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của các y sĩ, thầy lang. Có những người ở xa không thể di chuyển đến viện để chữa trị được, có người mách cách để làm phép, giải độc, có người hướng dẫn cách tìm thảo dược... Tôi đặc biệt cám ơn đến 2 người đã không quản ngại khó khăn để giúp đỡ gia đình tôi.
Thứ nhất đó là ông Thầy chuyên chữa rắn ở cách bệnh viện gần 30 km, dù đã 12h đêm nhưng vẫn không quản ngại đi lấy lá thuốc và trực tiếp qua viện để đắp vết thương cho bố tôi. Thứ hai, đó là người bạn đặc biệt, tôi chưa từng quen, chỉ biết thông tin qua một người bạn khác nhưng anh ấy đã tức tốc đi từ Bắc Ninh lên Lạng sơn rồi đi sâu vào phía rừng 20km để gặp ông thầy và xin thuốc, gửi về Phú Thọ cho tôi. Thực ra số lá thuốc ấy bác sĩ không cho sử dụng, nhưng tôi luôn biết ơn sâu sắc vì sự tận tâm của anh ấy. 

Sau gần 1 tuần điều trị, bác sĩ thông báo là tình trạng bố tôi đã có dấu hiệu tốt lên. Cũng không rõ là do điều trị thuốc tây hay do đắp thuốc nam nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó, chỉ biết rằng tôi và Cả nhà mừng vui khôn xiết. Đúng là ông trời có mắt, ở hiền gặp lành. 

Hiện tại, bố tôi chưa hoàn toàn bình phục, vẫn phải nằm viện điều trị nhưng các bác sĩ đều khẳng định đã qua cơn nguy hiểm. Coi như sóng gió đã tạm thời qua đi. Cám ơn những người thầy thuốc, bác sĩ, cám ơn những người bạn tốt đã luôn động viên, giúp đỡ tôi trong những lúc khó khăn như thế này.

Cuộc đời này, cái gì là đáng sợ nhất?

Trước đây tôi sợ nhất là sự thật bại. Gần đây, tôi có thứ để sợ hơn: Đó là sợ mất đi người mình yêu thương. Còn sau biến cố này, cái đáng sợ nhất là mất đi người thân yêu, ruột thịt của mình. 
Với tôi, thất bại có thể đứng lên làm lại; mất đi người yêu thương sau một thời gian sẽ tìm kiếm được một hoặc nhiều người khác nhưng nếu mất đi người thân yêu ruột thịt, đó là sự tổn thất mãi mãi không thể bù đắp.

P/s: Nếu bạn cũng như tôi, đang trên con đường xây đắp thành công và kiếm tìm hạnh phúc. Đừng bao giờ vì một lý do gì đó mà bỏ quên 2 chữ "GIA ĐÌNH". Gia đình sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc, là bệ phóng để ta tới thành công. Chúng ta có thể đánh đổi tất cả chỉ cần có được một thứ, đó là Gia đình. Đồng nghĩa với việc, Chúng ta sẽ chẳng có gì hết nếu thiếu đi 2 chữ "GIA ĐÌNH"